Buông bỏ hận thù
Cái nhìn của nhà Phật luôn là cái nhìn tích cực, không trách cứ,
không đổ lỗi, không oán hận. Nhà Phật luôn tìm kiếm những góc độ của cảm
thông. Liên tưởng đến giai đoạn hải tặc đã hãm hiếp rất nhiều người phụ
nữ thuyền nhân Việt Nam vượt biên ra nước ngoài, giết rất nhiều đàn ông
để tìm kiếm vàng bạc, ngọc ngà, châu báu trên những chiếc thuyền định
mệnh đó, chúng ta sẽ khổ đau. Trong dòng khổ đau, chúng ta muốn nguyền
rủa họ. Một số có người thân bỏ xác trong hoàn cảnh đó đã từng tuyên thệ
rằng: “Nếu tôi gặp và biết ai đã hãm hại người thân của tôi, tôi sẽ
xé xác kẻ đó thành trăm mảnh, tôi sẽ giết hắn bằng cách thức mà hắn đã
giết người thân của tôi”. Nỗi đau xót đưa đẩy chúng ta có ý tưởng
phản ứng giang hồ như vậy, dòng cảm xúc dâng trào với lý do thương tưởng
người thân của mình. Đối diện với cảnh sinh ly tử biệt, đa số trong
chúng ta không dằn lòng được, không kềm nén được những giọt nước mắt,
không biến những nỗi khổ đau này thành những gì tích cực, cho nên phản
ứng giang hồ có thể có. Tuy nhiên đức Phật nói, trong sự hận thù, nỗi
khổ niềm đau càng gia tăng.
Khi có nỗi niềm muốn trả đũa là chúng ta cũng đã và đang đì đọt dòng
cảm xúc của mình. Giả sử đi đến bệnh viện đo điện tâm đồ, ta sẽ thấy
phản ứng dòng cảm xúc diễn ra như những đột biến khiến mình khó chịu ghê
gớm. Ai mang bệnh tim sẽ cảm nhận dễ dàng điều này. Cho nên đừng bao
giờ nuôi dòng cảm xúc hận thù, đừng oán trách cuộc đời mà hãy đi tìm sự
cảm thông. Cảm thông trong tình huống này bằng cách nào? Những hải tặc ở
miền Nam Thái Lan phần lớn theo Hồi giáo cực đoan. Có thể họ xuất thân
từ những gia đình thiếu cơ hội học hành. Họ hoàn toàn bị đẩy vào bế tắc,
không có nghề nghiệp ổn định, không hiểu thế nào là lẽ phải, là đạo
đức, là bất hạnh và hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc của họ là tước đoạt
càng nhiều trên nỗi khổ niềm đau của người khác. Bởi vì họ không hiểu,
cho nên họ ứng xử như vậy. Nếu chúng ta thấy được gốc rễ của nỗi khổ
niềm đau do họ tạo ra thì sự hận thù không có mặt, ngược lại sự cảm
thông sẽ được thiết lập thay thế. Chúng ta hãy nguyện cầu cho họ biết ăn
năn hối hận, sớm gặp được một cơ hội tích cực để làm mới lại cuộc đời,
giúp cuộc đời này trở nên hạnh phúc hơn.
Tuệ giác đặt trên nền tảng của tình thương đbê tha. Đến lúc biến
động về kinh tế đưa cụ đến tình cảnh trắng tay, trở thành một người
nghèo khó. Cụ bắt đầu uống rượu quên sầu, tìm đến những hộp đêm để giải
trí. Nỗi niềm đau khổ ngày càng gia tăng, và cụ trở thành người tàn phế,
phải ngồi xe lăn, sống lẻ loi giữa cuộc đời. Người ta biết được hoàn
cảnh của cụ, họ động lòng đưa cụ vào một trung tâm xã hội để tìm kiếm
tình thương. Ở đó, cụ có cơ hội gặp lại những người đã từng nhờ sự giúp
đỡ của cụ năm xưa. Họ nhớ lại cách thức ứng xử của cụ cho nên đối xử bạc
bẽo khiến cụ càng khổ đau nhiều hơn. Cứ mỗi lần nghĩ lại thời kỳ vàng
son, nhớ lại cách ứng xử tệ bạc trước đây của mình, cụ càng quặn thắt
cõi lòng.
Do đó, khi phải đối chọi với cái tôi, đôi lúc chúng ta rất khó vượt
qua. Phản ứng thông thường trong tình huống này là tự trách cứ, dằn vặt
mình vì những gì mình đã gây ra. Một số không chịu nổi nên tìm đến giải
pháp quyên sinh, nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để trốn chạy hoàn cảnh
bất hạnh hiện tại. Thực ra khi nghiệp chưa hết thì sự quyên sinh sẽ
không thành tựu, dù trốn chạy đường này thì người đó vẫn phải đối đầu
với đường khác. Nhà Phật thường nói “Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”.
Nếu chúng ta đã gieo nhân quả xấu một cách có ý thức thì chúng ta phải
trả nó bằng cách thức đối đầu, nhận dạng để vượt qua nó. Trốn chạy hoàn
toàn không phải là giải pháp. Cho nên, chúng ta không chạy trốn mà hoan
hỉ đón nhận, đón nhận để hiểu thêm nhân tình thế thái, bản chất của cuộc
đời, quy luật của đạo đức, của những cái rất hiển nhiên.
Dĩ nhiên rất nhiều người già trong chúng ta hoàn toàn không có một
quá khứ như câu chuyện vừa nêu nhưng chúng ta vẫn gặp phải bất hạnh. Cho
nên đối chọi với điều vô vị là một trong những thử thách khó vượt qua
nhất. Nhiều người cảm thấy không còn đủ sức lực để thực hiện những công
trạng mà mình đã từng làm, từng đóng góp. Thấy người trẻ, thấy những
người sốt sắng lao động thì người lớn tuổi càng cảm thấy cô đơn buồn tủi
vô cùng. Chính vì cảm giác buồn tủi đó mà họ không muốn buông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét