Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Lễ Vu Lan Nghĩ Về Mẹ

Lễ Vu Lan Nghĩ Về Mẹ
15:08 29 thg 8 2009Công khai3 Lượt xem9



Chưa bao giờ con thấy trân trọng những giá trị của cuộc sống như lúc này. "Còn thời gian bao lâu nữa để con có thể được nhìn thấy mẹ bên cạnh con như bây giờ", con đang tự hỏi, mẹ ạ.
Mẹ ơi, những khi vui chơi, những lúc đi đâu đó con dường như đã quên mất hình bóng mẹ ở nhà đang mòn mỏi ngóng theo từng nhịp đập thời gian mong con trở về và lo lắng cho cuộc sống của con nơi xa ấy. Con vô tâm hay thờ ơ nên con không hề biết.

"Con đi đâu, con về đâu?

Cuộc đời của mẹ là câu trả lời

Cho con nỗi nhớ không rời

Cho con ấm cả chân trời nắng lên

Ngày về tóc mẹ bạc thêm

Mong con chân cứng đá mềm phương xa

Đôi khi nhìn ráng chiều tà

Chừng như thấp thoáng quê nhà nhớ thương

Nhớ thương xin được hát thầm

Lời ru của mẹ ngàn năm mãi còn. "

Con biết rằng trên cuộc đời này không ai có thể thay thế mẹ, mẹ đã hy sinh cho gia đình, cho con cái, chỉ nhận lấy về mình những trái đắng không lời. Con không để mẹ khóc vì con, con không muốn mẹ buồn phiền vì con, đơn giản lắm vì mẹ là mẹ của con và mẹ chỉ duy nhất trên đời. Những thứ khác mất đi rồi thì ta có thể tìm lại được nhưng mất mẹ rồi con biết phải tìm đâu? Nếu bất kì ai hỏi lúc này hay những năm về sau nữa:” Nếu mà có một điều ước con sẽ ước gì?” Con sẽ ước cho mẹ con được sống mãi, được khỏe mạnh để mẹ có thể nhìn thấy con mẹ trưởng thành và thành công như thế nào. Con tin mình sẽ không làm mẹ thất vọng về con, vì con biết mẹ hy vọng nơi con rất nhiều.

"Ngôn ngữ trần gian như túi rách.

Đựng sao đầy hai tiếng mẹ yêu?

Với tay con níu thời gian

Thời gian lặng lẽ bay vào hư vô

Một lạy này xin được tạ lỗi ngày xưa con bất hiếu.

Đã từng làm mẹ khóc như mưa.

Từng làm mẹ khổ ngày xưa.

Trăm ngàn lạy cũng chưa vừa ơn mẹ."

Con quý lắm vì giờ đây con còn có mẹ, để mỗi độ lễ Vu Lan về con lại được cài trên ngực mình cành hoa hồng đỏ thắm. Nhưng con cũng sợ, vì đâu ai biết trước được ngày mai, sợ thời gian sẽ cướp mất mẹ đi mà con vẫn chưa kịp báo đền ơn mẹ.

"Từng trái bắp củ khoai ngày xưa đi học.

Cầu ván gập gềnh mẹ dắt con đi.

Con lớn lên chỉ biết đuổi bắt bao nhiêu điều mới lạ.

Quên tóc mẹ già bạc trắng vì con."

Con đã lớn khôn nhưng trong mắt mẹ con luôn còn nhỏ bé, vì vậy con biết mẹ luôn dõi mắt theo những bước con đi và luôn dang tay để dẫn dắt con mỗi khi con vấp ngã.

"Con dù lớn vẫn là con của mẹ .

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"

Con tự hào vì mẹ của con là người mẹ tuyệt vời nhất. Nhưng con biết mẹ cũng không phải người hoàn hảo nhưng mẹ luôn cố gắng để là tấm gương cho con noi theo. Trước đây con không biết mỗi lần làm sai bị mẹ mắng và la rầy, con đều giận dỗi và ghét mẹ, nhưng giờ đây con mới hiểu đó là mẹ đang dạy con đạo làm người. Làm sao để báo đền hết ơn nghĩa của mẹ. Giờ con đã thấy mình mắc nhiều lỗi sai lắm, mẹ ơi xin mẹ hãy tha thứ cho con.
Lần này về nhà con thấy mẹ già đi hơn trước, tuy tóc mẹ không bạc, con cũng biết mẹ chịu nhiều đau khổ với ba, con không dám mong gia đình mình hạnh phúc như trước đây nhưng con mong mẹ có thể sống hạnh phúc dù đó là con đường nào, miễn mẹ đã chọn thì con luôn ủng hộ. Con đã thấy nước mắt mẹ rơi vì gia đình, vì những người em của mẹ, vì mong con luôn vững tin để học tập, nhưng con không biết an ủi mẹ thế nào, con thật bất hiếu phải không mẹ. Mẹ hy sinh mà không đòi báo đáp. Con tự nhủ rằng dù có đi đâu con cũng sẽ về bên mẹ, con không để mẹ phải sống những chuỗi ngày vất vả nữa, dù con biết có thể con sẽ vứt bỏ nhiều thứ, nhưng không gì là thay thế được mẹ con.


" Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ.

Đức cù lao nhớ mãi trả chưa xong.

Lá ngô lay ở bờ sông.

Bờ sông vẫn gió người không thấy về.

Xin người hãy trở về bên.

Một lần cuối, một lần vể nữa thôi.

Về thương lại bến sông trôi.

Về buồn lại đã một thời tóc xanh.

Lệ xin giọt hối để dành.

Vương trên mộ mẹ nương hình bóng cha."

Từ đây con sẽ học tiếng yêu thương, để con nói yêu thương mẹ, những lời tưởng chừng đơn giản ấy nhưng con lại chưa một lần nói mẹ nghe. Con sẽ học tiếng cảm ơn để cảm ơn lòng mẹ, đã bao la ôm ấp con cả cuộc đời. Con sẽ tập nhìn vào gương mặt mẹ, nhìn vào từng đường nét hình dáng của mẹ để nó mãi khắc sâu trong tâm trí con và để con biết mẹ vẫn là người tuyệt vời nhất. Con hạnh phúc nhất là giây phút này đây, giây phút được ở bên mẹ. Và con biết có bao nhiêu người bất hạnh hơn con, những người ngậm ngùi cài hoa hồng trắng mỗi mùa Vu Lan đến.

"Năm xưa tôi còn bé.

Mẹ tôi đã qua đời.

Lần đầu tiên tôi hiểu.

Thân phận trẻ mồ côi.

Quanh tôi ai cũng khóc.

Im lặng tôi sầu thôi.

Mặc dầu nước mắt chảy.

Là bớt khổ đi rồi.

Thuở nhỏ tôi không tin.

Người thân yêu sẽ mất

Hôm ấy tôi sững sờ.

Và nghi ngờ trời đất.

Từ nay tôi hết thấy,

Trên trán mẹ lại hôn.

Những khi tôi phải lỗi,

Đau lòng mẹ la lại.

Kìa nhà ai bên cạnh,

Mẹ con vỗ về nhau.

Tim mẹ tôi không thấy,

Lúc buồn biết trốn đâu.

Hoàng hôn phủ trên đầu,

Chuông chùa nhẹ rơi rơi.

Tôi biết tôi mất mẹ,

Là mất cả cuộc đời."

Hãy mỉm cười và tự thấy rằng mình hạnh phúc vì bên cạnh mình có mẹ, và hãy trân trọng những giây phút thiêng liêng ấy, chỉ có một lần và không bao giờ có thể quay lại được.



"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào.

Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền, rì rào."

Tiếng ru êm đềm của mẹ con còn nghe được bao lần nữa???  (Sưu Tầm)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét